1954 - 1975

歌词
Một ngày năm bốn, cha bỏ quê xa
五四年的一天,父亲离开家乡,
Chốn đã chôn nhau, cắt rốn bao nhiêu đời
世代从剪下脐带到踏进坟墓的家乡;
Một ngày năm bốn, cha bỏ phương trời
五四年的一天,父亲离开了
Một miền Bắc tối tăm mưa phùn rơi
北方被黑暗和暴雨遮蔽的天空。
Một ngày năm bốn, cha bỏ Sơn Tây
五四年的一天,父亲离开山西,
Dắt díu con thơ, vô sống nơi Biên Hòa
带着年幼的儿子,定居在了边和,
Dù là xa đó, vẫn là quê nhà
虽然离乡遥远,总还身处祖国,
Và miền nắng soi vui gia đình ta!
我们的家还有阳光照耀!
Một ngày bảy lăm, con bỏ nước ra đi
七五年的一天,儿子离开祖国,
Hai mươi năm là hai lần ta biệt xứ
短短二十年后,我们再次被放逐,
Giờ cha lưu đày ở ngay trên đất ta
父亲被放逐时,尚且留在祖国,
Và giờ con lưu đày ở đây trên xứ lạ!
可儿子被放逐时,却是流落他乡!
Một ngày năm bốn, cha lùi quê hương
五四年的一天,父亲离开家乡,
Lánh Bắc vô Nam, cha muốn xa bạo cường
从北方来到南方,只为逃离暴强;
Một ngày bảy lăm, đứng ở cuối đường
七五年的一天,儿子身处末路,
Loài quỷ dữ xua con ra đại dương!
凶狠的魔鬼把他赶进了大洋!
Một ngày năm bốn, xa mộ ông cha
五四年的一天,父亲离开祖坟,
Với lũy tre xanh, khóm chuối bên sau nhà
离开了屋旁的竹林,离开了香蕉树,
Một ngày năm bốn, cha phải chia lìa
五四年的一天,父亲不得不与
Cùng mảnh đất, nóc gia cha làm ra
那片土地和他亲手建的房分别。
Một ngày năm bốn, ôi Thành Đô ơi!
五四年的一天,首都啊!
Tiễn bước cha đi, vẫn giữ tên muôn đời
她告别了父亲,却未曾改换旧名,
Hà Nội yêu quý không thể ngăn người
亲爱的河内留不住她的人民,
Vì người đã ra đi theo Tự Do
因为他们已离开,去追寻自由。
Một ngày bảy lăm, con bỏ hết giang sơn
七五年的一天,儿子告别这江山,
Hai mươi năm tình, yêu người yêu cuộc sống!
告别了二十年的感情,亲人与生命的爱!
Giờ nơi nước mình niềm đau thay nỗi vui
他的祖国已只剩痛苦,不再有快乐,
Sài Gòn đã chết rồi, phải mang tên xác người
西贡死去了,被迫冠了死人的名字。
Một ngày dĩ vãng, ôi gần hay xa!
二十年前和今天,同样是在一天,
Đất nước hai phen chứng kiến bao chia lìa
国家这两次见证了多少离别!
Đời của cha con: hai lần vẫy chào
父子两代人,两次挥手离去,
Chào từ giã quê hương trong khổ đau
怀着悲痛告别了故乡...
Đời hai lần ta bỏ quê bỏ nước
我们如今离开家乡,离开故土,
Phải nuôi ngày sau về ôm Tổ Quốc.
但将来一定要归来拥抱自己的祖国!